Người Thái Bình nơi nào cũng có
Tôi ấm lòng nhận ra tiếng “quê ta”
Tiếng nói xanh màu xanh của mạ
Nâu màu nâu của đất của bùn
Mang cả vị mặn mòi của biển
Tiếng nói hồn nhiên và chân chất lạ thường
Tôi nghe tim mình nhói đau
Khi gặp nét coi thường trong mắt người Hà Nội
Và tôi tự hỏi
Có ai không đi
lên từ đất ở Việt Nam?
Bạn bè tôi người đi học đi làm
Ai cũng giữ nét Thái Bình trong mắt
Bởi không ai muốn mất
Quê hương mình trong đất nước ta
Tặng cả nhà !
Bonus thêm bài nữa cũng trên Facebook của hdh Thái Bình tại Hà Nội
Đất quê
Đất quê
Nơi tôi sinh ra
Là quê hương
Là cội nguồn
Má tôi cho tôi hình hài máu thịt
Đất quê nhà cho hạt gạo giếng trong
Từ rạ rơm đất cát nắng mưa
Tôi lớn lên như cây khế cây dừa
Trong ký ức tôi
Mái tranh xưa
Lặng thầm bao lời ru con trẻ
Tiếng người xưa
Tiếng ca dao
Còn lan toả nơi bờ tre ruộng lúa
Hình ảnh má tôi
Một đời với trã đất mắm cua
Với giần sàng cái trẹc cái nia
Với vò đất gáo dừa áo tơi nón lá
Tất cả của một thời
Mai sau có trở thành xa lạ
Vẫn rất quen trong cơm dẻo ớt cay
Cọng ngò cọng rau thơm thưở trước
Vẫn ngon lành trong cuộc sống hôm nay
Thời gian qua còn mất những gì
Đất quê tôi lặng thầm trong máu thịt
Nỗi nhớ nào không có lối xưa qua.